Thơ hay Việt Nam,top những bài thơ “sống”mãi cùng thời gian do upanh123.com tổng hợp sau đây của nhiều tác giả. Mỗi bài thơ giống như một “tuyên ngôn nghệ thuật”,một “bức thư tình”dạt dào xúc cảm của nhân vật trữ tinh. Và đây cũng là những “đứa con tinh thần”tiêu biểu của mỗi tác giả.
Nó “sống”mãi được cùng thời gian do tính nhân văn,tính nghệ thuật cao cả. Và hơn hết nó có tính phổ quát,phù hợp với tiếng lòng của đông đảo độc giả nên được nhiều người yêu thích. Sau đây upanh123.com xin giới thiệu cùng bạn top những bài thơ hay Việt Nam xuất sắc nhất. Các bạn chia sẻ nhé !
Thơ hay Việt Nam thế kỉ XX
Phong trào Thơ Mới góp mặt trong danh sách với số lượng tác giả, tác phẩm lớn nhất. Tiếp đó là những sáng tác có ảnh hưởng sâu nặng đến suy nghĩ và hành động của bao thế hệ độc giả qua hai cuộc kháng chiến chống Mỹ và chống Pháp. Sau đây là chùm thơ hay Việt Nam thế kỉ XX.
Nguyên tiêu
(Hồ Chí Minh)
Nguyên âm
Kim dạ nguyên tiêu nguyệt chính viên,Xuân giang, xuân thuỷ tiếp xuân thiên.Yên ba thâm xứ đàm quân sự,Dạ bán quy lai nguyệt mãn thuyền.
Dịch nghĩa
Đêm nay, rằm tháng giêng, trăng vừa tròn,Nước sông xuân tiếp liền với màu trời xuân.Giữa nơi khói sóng thăm thẳm, bàn bạc việc quân,Nửa đêm trở về, thuyền chở đầy ánh trăng.
Bên kia sông Đuống
(Hoàng Cầm)
Em ơi! Buồn làm chiAnh đưa em về sông ĐuốngNgày xưa cát trắng phẳng lì
Sông Đuống trôi điMột dòng lấp lánhNằm nghiêng nghiêng trong kháng chiến trường kỳXanh xanh bãi mía bờ dâuNgô khoai biêng biếcĐứng bên này sông sao nhớ tiếcSao xót xa như rụng bàn tay
Bên kia sông ĐuốngQuê hương ta lúa nếp thơm nồngTranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trongMàu dân tộc sáng bừng trên giấy điệpQuê hương ta từ ngày khủng khiếpGiặc kéo lên ngùn ngụt lửa hung tànRuộng ta khôNhà ta cháyChó ngộ một đànLưỡi dài lê sắc máuKiệt cùng ngõ thẳm bờ hoangMẹ con đàn lợn âm dươngChia lìa trăm ngảĐám cưới chuột đang tưng bừng rộn rãBây giờ tan tác về đâu?
Ai về bên kia sông ĐuốngCho ta gửi tấm the đenMấy trăm năm thấp thoáng mộng bình yênNhững hội hè đình đámTrên núi Thiên ThaiTrong chùa Bút ThápGiữa huyện Lang TàiGửi về may áo cho aiChuông chùa văng vẳng nay người ở đâu?Những nàng môi cắn chỉ quết trầuNhững cụ già phơ phơ tóc trắngNhững em sột soạt quần nâuBây giờ đi đâu, về đâu?
Ai về bên kia sông ĐuốngCó nhớ từng khuôn mặt búp senNhững cô hàng xén răng đenCười như mùa thu toả nắngChợ Hồ, chợ Sủi người đua chenBãi Trầm Chỉ người giăng tơ nghẽn lốiNhững nàng dệt sợiĐi bán lụa mầuNhững người thợ nhuộmĐồng Tỉnh, Huê CầuBây giờ đi đâu, về đâu?
Bên kia sông ĐuốngMẹ già nua còm cõi gánh hàng rongDăm miếng cau khôMấy lọ phẩm hồngVài thếp giấy đầm hoen sương sớmChợt lũ quỷ mắt xanh trừng trợnKhua giầy đinh đạp gẫy quán gầy teoXì xồ cướp bócTan phiên chợ nghèoLá đa lác đác trước lềuVài ba vết máu loang chiều mùa đông
Chưa bán được một đồngMẹ già lại quẩy gánh hàng rongBước cao thấp trên bờ tre hun hútCó con cò trắng bay vùn vụtLướt ngang dòng sông Đuống về đâu?Mẹ ta lòng đói dạ sầuĐường trơn mưa lạnh mái đầu bạc phơ
Bên kia sông ĐuốngTa có đàn con thơNgày tranh nhau một bát cháo ngôĐêm líu ríu chui gầm giường tránh đạnLấy mẹt quây trònTưởng làm tổ ấmTrong giấc thơ ngây tiếng súng dồn tựa sấmÚ ớ cơn mêThon thót giật mìnhBóng giặc dày vò những nét môi xinh
Đã có đất này chép tộiChúng ta không biết nguôi hờnĐêm buông xuống dòng sông ĐuốngCon là ai? – Con ở đâu về?Hé một cánh liếp
Con vào đây bốn phía tường cheLửa đèn leo lét soi tình mẹKhuôn mặt bừng lên như dựng giăngNgậm ngùi tóc trắng đang thầm kểNhững chuyện muôn đời khôn nói năng
Ðêm buông sâu xuống dòng sông ÐuốngTa mài lưỡi cuốcTa uốn lưỡi liềmTa vót gậy nhọnTa rũa mác dàiTa xây thành kháng chiến ngày maiLao xao hàng cây bụi chuốiIm lìm miếu đổ chùa hoangChập chờn đom đóm bay ngangBáo tin khủng khiếpCho giặc kinh hoàngTừng từng tiếng súng vang vangTrong đêm khuya thoảng cung đàn tự doThuyền ai thấp thoáng bến HồXoá cho ta hết những giờ thảm thương
Đêm đi sâu quá lòng sông ĐuốngBộ đội bên sông đã trở vềCon bắt đầu xuất kíchTrại giặc bắt đầu run trong sươngDao loé giữa chợGậy lùa cuối thônLúa chín vàng hoe giặc mất hồnĂn không ngonNgủ không yênĐứng không vữngChúng mày phát điênQuay cuồng như xéo lên đống lửaMà cánh đồng ta càng chan chứaBao nhiêu nắng đẹp mùa xuânGió đưa tiếng hát về gầnThợ cấy đánh giặc, dân quân cày bừaTiếng bà ru cháu xế trưaChang chang nắng hạ võng đưa rầu rầu“À ơi… cha con chết trận từ lâuCon càng khôn lớn càng sâu mối thù”Tiếng em cắt cỏ trại tùCăm căm gió rét mịt mù mưa bay“Thân ta hoen ố vì màyHờn ta cùng với đất này dài lâu…”
Em ơi, đừng hát nữa lòng anh đauMẹ ơi, đừng khóc nữa dạ con sầuCánh đồng im phăng phắcĐể con đi giết giặcLấy máu nó rửa thù nàyLấy súng nó cầm trong tayMỗi đêm một lần mở hộiTrong lòng con chim múa hoa cười
Vì nắng sắp lên rồiChân trời đã tỏSông Đuống cuồn cuộn trôiĐể nó cuốn phăng ra bểBao nhiêu đồn giặc tơi bờiBao nhiêu nước mắtBao nhiêu mồ hôiBao nhiêu bóng tốiBao nhiêu nỗi đời
Bao giờ về bên kia sông ĐuốngAnh lại tìm emEm mặc yếm thắmEm thắt lụa hồngEm đi trẩy hội non sôngCười mê ánh sáng muôn lòng xuân xanh.
Đồng chí
(Chính Hữu)
Quê hương anh nước mặn, đồng chuaLàng tôi nghèo đất cày lên sỏi đáAnh với tôi đôi người xa lạTự phương trời chẳng hẹn quen nhau.Súng bên súng, đầu sát bên đầuĐêm rét chung chăn thành đôi tri kỷĐồng chí!
Ruộng nương anh gửi bạn thân càyGian nhà không mặc kệ gió lung layGiếng nước gốc đa nhớ người ra lính.Anh với tôi biết từng cơn ớn lạnh,Sốt run người, vừng trán ướt mồ hôi.
Áo anh rách vaiQuần tôi có vài mảnh váMiệng cười buốt giáChân không giàyThương nhau tay nắm lấy bàn tay!
Đêm nay rừng hoang sương muốiĐứng cạnh bên nhau chờ giặc tớiĐầu súng trăng treo.
Đất nước
(Nguyễn Đình Thi)
Sáng mát trong như sáng năm xưaGió thổi mùa thu hương cốm mớiTôi nhớ những ngày thu đã xaSáng chớm lạnh trong lòng Hà NộiNhững phố dài xao xác hơi mayNgười ra đi đầu không ngoảnh lạiSau lưng thềm nắng lá rơi đầy.
Mùa thu nay khác rồiTôi đứng vui nghe giữa núi đồiGió thổi rừng tre phấp phớiTrời thu thay áo mớiTrong biếc nói cười thiết tha!Trời xanh đây là của chúng taNúi rừng đây là của chúng taNhững cánh đồng thơm mátNhững ngả đường bát ngátNhững dòng sông đỏ nặng phù sa
Nước chúng taNước những người chưa bao giờ khuấtÐêm đêm rì rầm trong tiếng đấtNhững buổi ngày xưa vọng nói về!Ôi những cánh đồng quê chảy máuDây thép gai đâm nát trời chiềuNhững đêm dài hành quân nung nấuBỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu.Từ những năm đau thương chiến đấuÐã ngời lên nét mặt quê hươngTừ gốc lúa bờ tre hồn hậuÐã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắtBay còn giằng khỏi miệng taThằng giặc Tây, thằng chúa đấtÐứa đè cổ, đứa lột da…
Xiềng xích chúng bay không khoá đượcTrời đầy chim và đất đầy hoaSúng đạn chúng bay không bắn đượcLòng dân ta yêu nước thương nhà!
Khói nhà máy cuộn trong sương núiKèn gọi quân văng vẳng cánh đồngÔm đất nước những người áo vảiÐã đứng lên thành những anh hùng.
Ngày nắng đốt theo đêm mưa dộiMỗi bước đường mỗi bước hy sinhTrán cháy rực nghĩ trời đất mớiLòng ta bát ngát ánh bình minh.
Súng nổ rung trời giận dữNgười lên như nước vỡ bờNước Việt Nam từ máu lửaRũ bùn đứng dậy sáng loà.
Tây tiến
(Quang Dũng)
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi Mường Lát hoa về trong đêm hơi
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm Heo hút cồn mây, súng ngửi trời Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi
Anh bạn dãi dầu không bước nữa Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói Mai Châu mùa em thơm nếp xôi
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc Quân xanh màu lá dữ oai hùm Mắt trừng gửi mộng qua biên giới Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm
Rải rác biên cương mồ viễn xứ Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh Áo bào thay chiếu, anh về đất Sông Mã gầm lên khúc độc hành
Tây Tiến người đi không hẹn ước Đường lên thăm thẳm một chia phôi Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Đêm nay Bác không ngủ
(Minh Huệ)
Anh đội viên thức dậyThấy trời khuya lắm rồiMà sao Bác vẫn ngồiĐêm nay Bác không ngủ.
Lặng yên bên bếp lửaVẻ mặt Bác trầm ngâmNgoài trời mưa lâm thâmMái lều tranh xơ xác.
Anh đội viên nhìn BácCàng nhìn lại càng thươngNgười Cha mái tóc bạcĐốt lửa cho anh nằm.
Rồi Bác đi dém chănTừng người từng người mộtSợ cháu mình giật thộtBác nhón chân nhẹ nhàng.
Anh đội viên mơ màngNhư nằm trong giấc mộngBóng Bác cao lồng lộngẤm hơn ngọn lửa hồng.
Thổn thức cả nỗi lòngThầm thì anh hỏi nhỏ:Bác ơi!
Bác chưa ngủ?
Bác có lạnh lắm không?
Chú cứ việc ngủ ngonNgày mai đi đánh giặc!Vâng lời anh nhắm mắtNhưng bụng vẫn bồn chồn.
Không biết nói gì hơnAnh nằm lo Bác ốmLòng anh cứ bề bộnVì Bác vẫn thức hoài.
Chiến dịch hãy còn dàiRừng lắm dốc lắm ụĐêm nay Bác không ngủLấy sức đâu mà đi!Lần thứ ba thức dậyAnh hốt hoảng giật mìnhBác vẫn ngồi đinh ninhChòm râu im phăng phắc.
Anh vội vàng nằng nặc:
Mời Bác ngủ Bác ơi!Trời sắp sáng mất rồiBác ơi, mời Bác ngủ
Chú cứ việc ngủ ngonNgày mai đi đánh giặcBác thức thì mặc BácBác ngủ không an lòng
Bác thương đoàn dân côngĐêm nay ngủ ngoài rừngRải lá cây làm chiếuManh áo phủ làm chăn…
Trời thì mưa lâm thâmLàm sao cho khỏi ướtCàng thương càng nóng ruộtMong trời sáng mau mau.
Anh đội viên nhìn BácBác nhìn ngọn lửa hồngLòng vui sướng mênh môngAnh thức luôn cùng Bác.
Đêm nay Bác ngồi đóĐêm nay Bác không ngủVì một lẽ thường tìnhBác là Hồ Chí Minh.
Tràng Giang
(Huy Cận)
Sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp,Con thuyền xuôi mái nước song song.Thuyền về nước lại, sầu trăm ngả;Củi một cành khô lạc mấy dòng.
Lơ thơ cồn nhỏ gió đìu hiu,Đâu tiếng làng xa vãn chợ chiềuNắng xuống, trời lên sâu chót vót;Sông dài, trời rộng, bến cô liêu.
Bèo giạt về đâu, hàng nối hàng;Mênh mông không một chuyến đò ngang.Không cầu gợi chút niềm thân mật,Lặng lẽ bờ xanh tiếp bãi vàng.
Lớp lớp mây cao đùn núi bạc,Chim nghiêng cánh nhỏ: bóng chiều sa.Lòng quê dợn dợn vời con nước,Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà.
Núi Đôi
(Vũ Cao)
Bảy năm về trước, em mười bảyAnh mới đôi mươi, trẻ nhất làngXuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúaBữa thì em tới, bữa anh sang
Lối ta đi giữa hai sườn núiĐôi ngọn nên làng gọi núi ĐôiEm vẫn đùa anh: sao khéo thếNúi chồng núi vợ đứng song đôi!
Bỗng cuối mùa chiêm quân giặc tớiNgơ chùa cháy đỏ những thân cauMới ngỏ lời thôi, đành lỗi hẹnĐâu ngờ từ đó bặt tin nhau.
Anh vào bộ đội, lên Đông BắcChiến đấu quên mình năm lại nămMấy bận dân công về lại hỏiAi người Xuân Dục, núi Đôi chăng?
Anh nghĩ, quê ta giặc chiếm rồiTrăm nghìn căm uất bao giờ nguôiMỗi tin súng nổ vành đai địchSương trắng người đi lại nhớ người.
Đồng đội có nhau thường nhắc nhởTrung du làng nước vẫn chờ trôngNúi Đôi bốt dựng kề ba xómEm vẫn đi về những bến sông?
Náo nức bao nhiêu ngày trở lạiLệnh trên ngừng bắn, anh về xuôiHành quân qua tắt đường sang huyệnAnh ghé thăm nhà, thăm núi Đôi.
Mới tới đầu ao, tin sét đánhGiặt giết em rồi, dưới gốc thôngGiữa đêm bộ đội vây đồn ThửaEm sống trung thành, chết thuỷ chung!
Anh ngước nhìn lên hai dốc núiHàng thông bờ có con đường quen.Nắng lụi bỗng dưng mờ bóng khóiNúi vẫn đôi mà anh mất em!
Dân chợ Phù Linh ai cũng bảo:Em còn trẻ lắm, nhất làng trong;Mấy năm cô ấy làm du kíchKhông hiểu vì sao chẳng lấy chồng?
Từ núi qua thôn, dường nghẽn lốiXuân Dục, Đoài Đông cỏ ngút đầySân biến thành ao, nhà đổ cháiNgổn ngang bờ bụi cánh dơi bay
Cha mẹ đưa nhau về nhận đấtTóc bạc thương từ mỗi gốc cauNứa gianh nửa mái lều che tạmSương nắng khuây dần chuyện xót đau.
Anh nghe có tiếng người qua chợ:Ta gắng: mùa sau lúa sẽ nhiềuRuộng thấm mồ hôi từng nhát cuốcLàng ta rồi đẹp biết bao nhiêu!
Nhưng núi còn kia, anh vẫn nhớ.Oán thù còn đó, anh còn đâyỞ đâu cô gái làng Xuân DụcĐã chết vì dân giữa đất này!
Ai viết tên em thành liệt sĩBên những hàng bia trắng giữa đồnNhớ nhau anh gọi em: đồng chíMột tấm lòng trong vạn tấm lòng.
Anh đi bộ đội sao trên mũMãi mãi là sao sáng dẫn đườngEm sẽ là hoa trên đỉnh núiBốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Thơ hay Việt Nam-những áng thơ tình bất hủ
Dù ở trạng thái cảm xúc nào: buồn hay vui,hạnh phúc hay đau khổ tình yêu luôn mang vẻ đẹp lãng mạn riêng có.Tình yêu là thế; ngọt ngào, ý vị, lãng mạn, lung linh. Tình yêu là một đề tài hấp dẫn, rộng lớn thu hút giới văn nghệ sĩ, trong đó có những thi nhân tài ba của Việt Nam.
Hai Sắc Hoa Ti Gôn
(T.T.Kh)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn,Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,Tôi chờ người đến với yêu đương.
Người ấy thường hay ngắm lạnh lùngDải đường xa vút bóng chiều phong,Và phương trời thẳm mờ sương, cát,Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.
Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,Thở dài trong lúc thấy tôi vui,Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
Thuở đó nào tôi đã hiểu gìCánh hoa tan tác của sinh ly,Cho nên cười đáp: “Màu hoa trắngLà chút lòng trong chẳng biến suy.”
*
Đâu biết lần đi một lỡ làng,Dưới trời đau khổ chết yêu đương.Người xa xăm quá! – Tôi buồn lắmTrong một ngày vui pháo nhuộm đường…
Từ đó thu rồi thu lại thu,Lòng tôi còn giá đến bao giờ?Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớNgười ấy cho nên vẫn hững hờ!
Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đờiÁi ân lạt lẽo của chồng tôi,Mà từng thu chết, từng thu chết,Vẫn giấu trong tâm bóng “một người”.
*
Buồn quá! hôm nay xem tiểu thuyếtThấy ai cũng ví cánh hoa xưa(Nhưng hồng) tựa trái tim tan vỡ.Và đỏ như màu máu thắm pha!
Tôi nhớ lời người đã bảo tôiMột mùa thu trước rất xa xôi:Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thuGió về lạnh lẽo, chân mây vắng,Người ấy ngang sông đứng ngóng đò…
Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,Trời ơi! người ấy có buồn không?Có thầm nghĩ tới loài hoa… vỡTựa trái tim, phai tựa máu hồng…?
Lời Của Mắt
(Lệ Thu)
Phút biết anh là phút gặp mắt anh nhìnPhút hiểu anh cũng là phút ấyVì giếng quá trong nên dễ nhìn thấy đáyVì mắt quá trong nên mắt nói rất nhiềuCó lẽ mắt muôn đời vẫn nói hộ tình yêuEm chẳng dám nhìn nhiều đôi mắt ấyÐừng hỏi em nếu không nhìn sao thấyCho em hỏi một lời: Sao anh cứ nhìn em ?!
Biển
(Xuân Diệu)
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê…
Bờ đẹp đẽ cát vàng –
Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng…
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt…
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
Yêu
(Xuân Diệu)
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu?
Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt.
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu,
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt,
Những người si theo dõi dấu chân yêu;
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu.
Và tình ái là sợi dây vấn vít .
Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Ghen
(Nguyễn Bính)
Cô nhân tình bé của tôi ơi!Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cườiNhững lúc có tôi và mắt chỉ…Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.
Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.
Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,Mà cô thường xức, chẳng bay xa,Chẳng làm ngây ngất người qua lại,Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.
Tôi muốn những đêm đông giá lạnhChiêm bao đừng lẩn quất bên côBằng không, tôi muốn cô đừng gặpMột trẻ trai nào, trong giấc mơ.
Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.Chân cô in vết trên đường bụiChẳng bước chân nào được dẫm lên.
Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,Thế nghĩa là yêu quá mất rồiVà nghĩa là cô là tất cả.Cô là tất cả của riêng tôi.
Nói Cùng Anh
(Xuân Quỳnh)
Em vẫn biết đấy là điều đã cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:Sự gắn bó giữa hai người xa lạNỗi vui buồn đem chia sẻ cùng nhau
Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễnHôm nay yêu, mai có thể xa rồiNiềm đau đớn tưởng như vô tậnBỗng có ngày thay thế một niềm vui
Điều hôm nay ta nói, ngày maiNgười khác lại nói lời yêu thuở trướcĐời sống chẳng vô cùng, em biếtVà câu thơ đâu còn mãi ngày sau
Chẳng có gì quan trọng lắm đâuNhư không khí, như màu xanh lá cỏNhiều đến mức tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng lớn mênh mang
Nhưng lúc này anh ở bên emNiềm vui sướng trong ta là có thậtNhư chiếc áo trên tường, như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà
Em hiểu rằng mỗi lúc đi xaTình anh đối với em là xứ sởLà bóng rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm trên miền đất khô cằn
Đó tình yêu em muốn nói cùng anhNguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng tốt để duy trì sự sốngCho con người thực sự Người hơn.
Thơ Tình Cuối Mùa Thu
(Xuân Quỳnh)
Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu và hoa cúcChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tayTình ta như hàng câyĐã bao mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ.
Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may.
Đôi Dép
(Nguyễn Trung Kiên)
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng emLà bài thơ anh kể về đôi dépKhi nỗi nhớ trong lòng da diếtNhững vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờCó yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bướcCùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngượcLên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người caoCùng chia sẻ sức người đời chà đạpDẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khácSố phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất điMọi thay thế đều trở thành khập khiễngGiống nhau lắm nhưng người đi sẽ biếtHai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhauBước hụt hẫng cứ nghiêng về một phíaDẫu bên cạnh đã có người thay thếMà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hànhChẳng thề nguyện mà không hề giả dốiChẳng hứa hẹn mà không hề phản bộiLối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đờiDẫu mỗi chiếc ở một bên phải tráiNhưng tôi yêu em ở những điều ngược lạiGắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song songSẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếcChỉ còn một là không còn gì hếtNếu không tìm được chiếc thứ hai kia!
Sóng
(Xuân Quỳnh)
Dữ dội và dịu êmỒn ào và lặng lẽSông không hiểu nổi mìnhSóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưaVà ngày sau vẫn thếNỗi khát vọng tình yêuBồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bểEm nghĩ về anh, emEm nghĩ về biển lớnTừ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gióGió bắt đầu từ đâu?Em cũng không biết nữaKhi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâuCon sóng trên mặt nướcÔi con sóng nhớ bờNgày đêm không ngủ đượcLòng em nhớ đến anhCả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắcDẫu ngược về phương namNơi nào em cũng nghĩHướng về anh – một phương
Ở ngoài kia đại dươngTrăm nghìn con sóng đóCon nào chẳng tới bờDù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thếNăm tháng vẫn đi quaNhư biển kia dẫu rộngMây vẫn bay về xa
Làm sao được tan raThành trăm con sóng nhỏGiữa biển lớn tình yêuĐể ngàn năm còn vỗ
Người Hàng Xóm
(NGUYỄN BÍNH)
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn.Hai người sống giữa cô đơn,Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.Giá đừng có giậu mùng tơi,Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng…Có con bướm trắng thường sang bên này.Bướm ơi, bướm hãy vào đây!Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi…Chả bao giờ thấy nàng cười,Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.Mắt nàng đăm đắm trông lên…Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi!
Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,Tôi buồn tự hỏi: Hay tôi yêu nàng?– Không, từ ân ái nhỡ nhàng,Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao!
Tơ hong nàng chả cất vào,Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.Mấy hôm nay chẳng thấy nàng.Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
Cái gì như thể nhớ mong?Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa,Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm!Cô đơn buồn lại thêm buồn…Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi!Tơ không hong nữa, bướm lười không sang.Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,Rưng rưng… tôi gục xuống bàn rưng rưng…
Nhớ con bướm trắng lạ lùng!Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng!Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!Đêm qua nàng đã chết rồi,Nghẹn ngào tôi khóc… Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian?Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
Trên đây là tuyển tập những bài thơ hay Việt Nam đi cùng năm tháng bạn tâm đắc nhất. Hi vọng bài viết đã mang lại cho bạn nhiều xúc cảm khó phai. Hãy chia sẻ đẻ đông đảo bạn bè cùng cảm nhận bạn nhé ! Chúc các bạn luôn vui vẻ !
Blog, Thơ Hay – Tags: những bài thơ hay, thơ tình hay
Nhớ để nguồn bài viết này: Top 100 bài thơ hay Việt Nam”sống”mãi cùng thời gian của website mgvinhhai.edu.vn
Chuyên mục: Hình Ảnh Đẹp