Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc – một hồn thơ quen mà lạ

Bạn đang xem: Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc – một hồn thơ quen mà lạ tại Trường Mẫu giáo Vĩnh Hải

Thơ tình Nguyễn Bính-một hồn thơ quen mà lạ. Nguyễn Bính là một trong những nhà thơ nổi tiếng những thập niên 30 – 60 của thế kỷ trước trong văn học hiện đại Việt Nam. Ông có một phong cách thơ được nhiều thế hệ đương thời mến mộ, đặc biệt có nhiều bài tuy sáng tác trong phong trào Thơ Mới nhưng đậm chất trữ tình dân gian cả về nội dung lẫn hình thức thể hiện.

Di sản thơ Nguyễn Bính nói chung, thơ tình Nguyễn Bính nói riêng đã được nhiều người quan tâm nghiên cứu về mặt nội dung và nghệ thuật….Và được đông đảo bạn đọc yêu thơ say lòng.

Giới thiệu một vài nét về tác giả Nguyễn Bính

Nguyễn Bính (1918 -1966) tên khai sinh là Nguyễn Trọng Bính (có thời kì lấy tên Nguyễn Bính Thuyết), quê ở làng Thiện Vịnh xã Đông Hội (nay là xã Cộng Hòa), huyện Vụ Bản, tỉnh Nam Định. Nguyễn Bính xuất thân trong một gia đình nhà nho nghèo, sớm mồ côi mẹ, năm 10 tuổi phải theo anh lên Hà Nội kiếm sống.

Nguyễn Bính làm thơ khi mới 13 tuổi và sớm thể hiện tài năng sáng tác của mình. Năm 1943, ông vào Nam Bộ rồi ở lại tham gia kháng chiến chống Pháp. Năm 1954 ông tập kết ra Bắc và tiếp tục tham gia công tác báo chí văn nghệ.

Trong khi phần lớn các thi sĩ cùng thời chịu ảnh hưởng của thơ phương Tây thì Nguyễn Bính lại tìm về với hồn thơ dân tộc và hấp dẫn người đọc bằng chính hồn thơ này.

Bằng lối ví von mộc mạc mà duyên dáng mang phong vị dân gian, thơ Nguyễn Bính đem đến cho người đọc những hình ảnh thân thương của quê hương, đất nước và tình người đằm thắm, thiết tha. Vì thế, Nguyễn Bính được coi là thi sĩ đồng quê và có nhiều tác phẩm được truyền tụng rộng khắp.

Những tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Bính trước Cách mạng: Tâm hồn tôi (1937), Lỡ bước sang ngang (1940), Hương cố nhân (1941) Mười hai bến nước (1942), Cây đàn tì bà (truyện thơ -1944); sau cách mạng có: Ông lão mài gươm (1847), Gửi người vợ miền Nam (1955), Tiếng trống đêm xuân (truyện thơ — 1958), Đêm sao sáng (1962), Cô Son (chèo – 1961), Người lái dò sông Vị (chèo – 1962)…

Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính “sống” mãi cùng thời gian

Sau đây upanh123.com xin giới thiệu cùng quý độc giả tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính hay nhất, được đông đảo bạn đọc yêu thích. Hãy trải lòng cùng nó để cảm nhận hết vẻ đẹp,nét tình tứ trong mỗi lời thơ bạn nhé !

Nhớ người trong nắng

Hà Nội có hồ loạn tiếng ve,Nắng dâng làm lụt cả trưa hè,Năm xưa, một buổi đang mưa lụtTôi tiễn chân người sang biệt ly.

Từ buổi về đây, sầu lại sầuNgười xa vời quá, ai thương đâu!Tôi đi ngửa mặt trên hè vắngXem những cành cây nó cưới nhau.

Nhớ nhung trắng xoá cả mây trời,Trắng xoá hồn tôi, ai nhớ tôi?Hoa cuối cùng xoan rồi rụng hếtLấy gì phảng phất được màu môi?

Có một trai hiền, một gái xinhNgang qua, chừng giữa chuyện ân tìnhTrai cười: “Bữa ấy mình toan giữMãi dấu môi son giữa má mình…”

Cây bỗng thưa dần, bóng dãn raQuanh tôi chỉ thấy nắng chan hoà,Hồn này lãng đãng trôi trong nắngCho được trôi về bến Trữ La!

Mùa đông đan áo

Đã quyết không… không… được một ngàyRồi yêu mất cả buổi chiều nayChiều nay bướm trắng ra nhiều quá!Không biết là mưa hay nắng đây?

Lâu nay tôi thấy ở lòng tôiNhư có tơ vương đến một ngườiNgười ấy, nhưng mà tôi chả nóiTôi đành ngậm miệng nữa mà thôi.

Tôi quen ngậm miệng với tình xưaTình đã sang sông đã tới bờTình đã trao tôi bao oán hậnVà đem đi cả một thuyền mơ.

Mơ có năm năm đã vội tàn,Có nàng đan mãi áo len đen.Có nàng áo đỏ đi qua đấy,Hương đượm ba ngày hương chưa tan.

Mà hương đượm mãi ở hồn tôi,Tôi biết là tôi yêu mất rồi!Tôi biết từ đây tôi khổ lắm,Chiều nay gió lạnh đấy, nàng ơi!

Tất cả mùa đông đan áo lenCho người cho tất cả người quenCòn tôi người lạ, tôi người lạ,Có cũng nên mà không cũng nên.

Oán đã bao la, hận đã nhiềuCớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?Tôi đi mãi mãi con đường ấyQua lại hôm nay, sáng lại chiều.

Màu tím Huế

Thôi thế là em cách biệt rồi!Đường đi mỗi bước lại xa xôiTim tím rừng chiều, tim tím núiTim tím chiều hôm, tim tím mai

Ban chiều tim tím nhớ mong nhauĐêm tối kìa em tím rất nhiềuAnh cúi xuống hôn màu tím giấyThư về em, tím nét thương đau

Mai mốt rồi đây lầm cát bụiAnh lại đường xa trải kiếp ngườiTim tím rừng chiều, tim tím núiChiều hôm nhiều tím thế em ơi!

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉEm thử quay xem được mấy vòngVì chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nóiNhớ cứ đầy lên cứ rối lênTừ đấy về đây xa quá đỗiĐường đi bằng ngựa hay bằng thuyền

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoiNhớ nhớ mong mong mãi mãi rồiThoi ạ làm sao thoi lại cứĐi về giăng mắc để trêu tôi?Hôm qua chim khách đậu trên cànhKêu mãi làm em cứ tưởng anhNội nhật hôm qua về tới bếnAi ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bềAnh muôn quán trọ, em thâm khuêMay còn hơn được ai sương phụLà nhớ người đi có thể về.

Hôn nhau lần cuối

Cầm tay anh khẽ nói:Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuốiEm về đi, anh đi …

Rồi một hai ba năm,Danh thành anh trở lại,Với em anh chăn tằm,Với em anh dệt vải.

Ta sẽ là vợ chồng,Sẽ yêu nhau mãi mãi.Sẽ se sợi chỉ hồng,Sẽ hát câu ân ái.Anh và em sẽ sốngTrong một mái nhà tranh.Lấy trúc thưa làm cổng,Lấy tơ liễu làm mành.

Nghe lời anh em hỡi!Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi, anh đi…

Hoa với rượu

Thấy rét u tôi bọc lại mền,Cô hàng cất rượu ủ thêm men,Mẹ cha mất sớm còn em nhỏ,Say cả tư mùa cho khách quen.

Em nhỏ là Nhi, bạn nhỏ tôi,Suốt ngày hai đứa nhẩn nha chơi .Chị Nhi bán rượu đôi chiều chợ,Vẫn nhớ mua quà cho cả đôi .

Hai đứa thường nhân buổi vắng nhà,Người ta bắt chước chị người ta!Ra vườn nhặt những hoa cam rụng,Về bỏ đầy nồi cất nước hoa .

Nước hoa tuy chẳng thơm là mấy,Hai đứa bôi đầy cả tóc nhau .Hí hửng bảo nhau: “Thơm đấy chứ,Nước hoa ngoài tỉnh thấm vào đâu!”

Một tối nhà Nhi có giỗ thầy,Chị Nhi cho uống rượu cay cay,Chừng đâu chén nhỏ làm hai đứaMặt đỏ lên rồi chếnh choáng say .

Hai đứa ôm nhau đánh giấc dài,Bất đồ ngủ đến sáng ngày mai.Chị Nhi cứ chế làm sao ấy,Hai đứa nhìn nhau ngớ ngẩn cười.

Chị Nhi thường nói với u tôi:“–Hai đứa, thưa bà, đến đẹp đôi!”U tôi cười đáp ngay như thật:“Tôi có nàng dâu giúp đỡ rồi!”

Thuở ấy làm sao thật thái bình,Trai hiền bạn với gái đồng trinh.Đời say men rượu thơm hoa rụng,Tràn những thơ ngây, ngập cảm tình.

Ấy thế mà rồi cách biệt nhau,Nhà Nhi không biết chuyển đi đâu .Mình tôi giời bắt làm thi sĩ,Mẹ mất khi chưa bạc mái đầu.

Bỏ lại vườn cam, bỏ mái gianh,Tôi đi dan díu với kinh thành.Hoa thơm mơ mãi vườn tiên giới,Chuốc mãi men say rượu ái tình.

Rượu ái tình kia thành thuốc độc,Vườn trần theo bướm phấn hương bay.Đời tôi sa mạc, ôi sa mạc,Hoa hết thơm rồi rượu hết say.

Trăm sầu nghìn tủi mình tôi chịu,Ba bốn năm rồi năm sáu năm.Khóc vụng mỗi lần tôi nhớ lại,Men nồng gạo nếp nước hoa cam.

Xa lắm rồi Nhi! Muộn lắm rồi,Bẽ bàng lắm lắm nữa Nhi ơi!Từ ngày Nhi bỏ nơi làng cũ,Mộng ngát duyên lành cũng bỏ tôi.

Chắc ở nơi nào dưới mái tranh,Chị em Nhi vẫn sốn yên lành.Chị Nhi cất rượu cho Nhi bán,Hồn vẫn trong và mộng vẫn trinh.

Ngày xưa con bé Nhi còn đẹp,Huống nữa giờ Nhi đã đến thì.Tháng tháng mươi mười lăm buổi chợ,Cho người thiên hạ phải say Nhi.

Xóm chị em Nhi ở mấy nhà?Bến đò đông vắng? Chợ gần xa?Nhà Nhi thuê có vườn không nhỉ?Vườn có trồng cam có nở hoa?

Mơ tưởng vu vơ lòng dối lòng,Thực ra có phải thế này không.Chị Nhi đã lấy chồng năm trước,Nhi đến năm sau lại lấy chồng?

Ước gì trên bước đường lưu lạc,Một buổi chiều nào lạnh gió mưa,Gõ cửa nhà ai xin ngủ trọ,Giật mình tôi thấy tiếng Nhi thưa.

Ngồi bên lò rượu đêm hôm đó,Nhi rót đưa tôi nước rượu đầu.Nhắc lại ngày xưa mà thẹn lại,Ngậm ngùi hai đứa uống chung nhau.

Tôi kể: “U tôi đã mất rồi,Cửa nhà còn có một mình tôi …”Nhi rằng: “Ngày trước u thường nóiHai đứa mình trông đến đẹp đôi …”

“Chị em mới lấy chồng năm trước,Chồng chị trồng cam ở mé sông.Em ở mình đây nhà trống trải,Trăng vàng đầy ngõ gió mênh mông …”

Như truyện Tương Như và Trác ThịĐưa nhau về ở đất Lâm CùngVườn xuân trắng xóa hoa cam rụng.Tôi với em Nhi kết vợ chồng.

Rượu cất kỹ ngon, men ủ khéo,Say người thiên hạ lại say nhau .Chiều chiều hai đứa sang thăm chị,Chồng hái hoa cho vợ giắt đầu.

Chao ôi! Là mộng hay là thực?Là thực hay là mộng bấy lâu?Hai đứa sống bằng hoa với rượu,Sống vào trời đất, sống cho nhau.

Nhưng mộng mà thôi, mộng mất thôi,Hoa thừa rượu ế, ấy tình tôi.Xa rồi vườn cũ hoa cam rụng,Gặp lại nhau chi muộn lắm rồi.

Thơ tình Nguyễn Bính tương tư một bóng hồng

Thơ tình Nguyễn Bính mang vẻ chân quê nhưng không kém phần nồng nàn,tha thiết. Một thi sĩ đượm chất hồn quê nhưng khi hóa thân vào những chàng trai,cô gái trong chuyện tình cảm cũng dào dạt,mãnh liệt chẳng kém cạnh gì Xuân Diệu. Cùng chia sẻ chùm thơ tình hay sau đây để cảm nhận bạn nhé !

Lỡ bước sang ngang

Em ơi! em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thươngMẹ già một nắng hai sươngChị đi một bước trăm đường xót xaCậy em, em ở lại nhàVườn dâu em đốn, mẹ già em thương

Hôm nay xác pháo đầy đườngNgày mai khói pháo còn vương khắp làngChuyến này chị bước sang ngangLà tan vỡ giấc mộng vàng từ đâyRượu hồng em uống cho sayVui cùng chị một vài giây cuối cùngRồi đây sóng gió ngang sôngĐầy thuyền hận, chị lo không tới bờMiếu thiêng vụng kén người thờNhà hương khói lạnh chị nhờ cậy emĐêm qua là trắng ba đêmChị thương chị kiếp con chim lìa đànMột vai gánh lấy giang san…Một vai nữa gánh muôn vàn nhớ thươngMắt quầng tóc rối tơ vươngEm còn cho chị lược gương làm gì!Một lần này bước ra điLà không hẹn một lần về nữa đâuCách mấy mươi con sông sâuVà trăm ngàn vạn nhịp cầu chênh vênhCũng là thôi cũng là đànhSang sông lỡ bước riêng mình chị sao?Tuổi son nhạt thắm phai đàoĐầy thuyền hận, có biết bao nhiêu người!Em đừng khóc nữa em ơi!Dẫu sao thì sự đã rồi, nghe em!Một đi bảy nổi ba chìmTrăm cay nghìn đắng con tim héo dầnDù em thương chị mười phầnCũng không ngăn nổi một lần chị đi

Chị tôi nước mắt đằm đìaChào hai họ để đi về nhà aiMẹ trông theo, mẹ thở dàiDây pháo đỏ bỗng vang trời nổ ranTôi ra đứng tận đầu làngNgùi trông theo chị khuất ngàn dâu thưa…

Trời mưa ướt áo làm gì?Năm mười bảy tuổi chị đi lấy chồngNgười ta pháo đỏ rượu hồngMà trên hồn chị một vòng hoa tangLần đầu chị bước sang ngangTuổi son sông nước đò giang chưa tườngỞ nhà em nhớ mẹ thươngBa gian trống, một mảnh vườn xác xơMẹ ngồi bên cửi xe tơThời thường nhắc: “- Chị mày giờ ra sao?”

Chị bây giờ… nói thế nào?Bướm tiên khi đã lạc vào vườn hoangChị từ lỡ bước sang ngangTrời dông bão giữa tràng giang lật thuyềnXuôi dòng nước chảy liên miênĐưa thân thế chị tới miền đau thươngMười năm gối hận bên giườngMười năm nước mắt bữa thường thay canhMười năm đưa đám một mìnhĐào sâu chôn chặt mối tình đầu tiênMười năm lòng lạnh như tiềnTim đi hết máu mà duyên không về

Nhưng em ơi! một đêm hèHoa xoan nở, xác con ve hoàn hồnDừng chân trên bến sông buồnNhà nghệ sĩ tưởng đò còn chuyến sangĐoái thương thân chị lỡ làngĐoái thương phận chị dở dang những ngàyRồi… rồi chị nói sao đây?Em ơi! nói nhỏ câu này với em…Thế rồi máu trở về timDuyên làm lành chị duyên tìm về môiChị nay lòng ấm lại rồiMối tình chết đã có người hồi sinhChị từ dan díu với tìnhĐời tươi như buổi bình minh nạm vàngTim ai khắc một chữ “nàng”Mà tim chị một chữ “chàng” khắc theoNhưng yêu chỉ để mà yêuChị còn dám ước một điều gì hơnMột lầm hai lỡ keo sơnMong gì gắn lại phím đờn ngang cungRồi đêm kia lệ ròng ròngTiễn đưa người ấy sang sông, chị vềTháng ngày qua cửa buồng theChị ngồi nhặt cánh hoa lê cuối mùa

Úp mặt vào hai bàn tayChị tôi khóc suốt ba ngày ba đêm– Đã đành máu trở về timNhưng khôn buộc nổi cánh chim giang hồNgười đi xây dựng cơ đồChị về giồng cỏ nấm mồ thanh xuânNgười đi khoác áo phong trầnChị về may áo liệm dần nhớ thươngHồn trinh ôm chặt chân giườngĐã cùng chị khóc đoạn trường thơ ngâyNăm xưa đêm ấy giường nàyNghiến răng nhắm mắt cau mày… cực chưa?Thế là tàn một giấc mơThế là cả một bài thơ não nùngTuổi son má đỏ môi hồngBước chân về đến nhà chồng là thôiĐêm qua mưa gió đầy giờiMà trong hồn chị có người đi quaEm về thương lấy mẹ giàĐừng mong ngóng chị nữa mà uổng côngChị giờ sống cũng bằng khôngCoi như chị đã ngang sông đắm đò.

Hương cố nhân

Thuở trước loài hoa chửa biết cườiVô tình con bướm trắng sang chơiKhác nào tôi đã sang chơi đấyRước bướm dừng chân. Hoa hé môi.

Từ đấy loài hoa mới biết cườiCũng như nàng mới biết yêu tôiHoa yêu dấu bướm cho nên bướmQuả quyết yêu hoa đến trọn đời.

Ai dạy nàng yêu? Có phải làNào ngờ hư đến thế là hoa!Hoa đi đón rước bao nhiêu bướmTừ bướm xuân xanh đến bướm già.

Tôi chỉ thèm yêu lấy một lầnCó người đi giữa xứ mùa xuânThấy con bướm trắng bay thơ thẩnÝ hẳn đi tìm hương cố nhân.

Thư cho chị

Viết cho chị cánh thư nàyMột đêm lữ thứ em say rượu cầnNhớ người cách một mùa xuânHình như người đã một lần sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị ơi!Làm sao giấc ngủ không dàiSao đêm không ngắn, mà trời cứ mưa ?

Làm sao em sống như thừaCố đem men rượu tẩm vừa lòng đauKể từ hai đứa thôi nhauEm thường chả có đêm nào không saySao em đơn chiếc thế này ?Sao em lại khóc như ngày chị đi …?Ở đây còn có vui gì!Vườn dâu xa lắm! lối về chị xaCon đường sang xóm Trữ LaCách một ngày ngựa, cách ba ngày đò

Lúc này em nghĩ mà loCứ thương nhớ mãi thì cho hết đời!Hôm qua có chuyến đò xuôiToan về Hà Nội lại thôi không vềEm trồng được một cây lêHẹn bốn năm nữa thì về hái hoaNhưng là vườn đất người taMình là khách trọ một vài đêm thôi

Sáng mai có lẽ em xuôiNếu không đãng trí và trời không mưaNhưng mà khăn gói gió đưaLại về Hà Nội thì chưa muốn vềĐò thuê, ngày ngựa cũng thuêSang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sôngỒ! Say! Thương nhớ vô cùngRượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?

Tương Tư

Thôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngMột người chín nhớ mười thương một ngườiGió mưa là bệnh của trờiTương tư là bệnh của tôi yêu nàng

Hai thôn lại chung một làngCớ sao bên ấy chẳng sang bên nàyNgày qua ngày lại qua ngàyLá xanh nhuộm đã  thành cây lá vàng

Bảo rằng cách trở đò ngangKhông sang là chẳng đường sang đã đànhNhưng đây cách một đầu đìnhCó xa xôi mấy mà tình xa xôi?Tương tư thức mấy đêm rồiBiết cho ai, hỏi ai người biết cho?Bao giờ bến mới gặp đòHoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau.

Nhà em có một giàn giầuNhà tôi có một hàng cau liên phòngThôn Đoài ngồi nhớ thôn ĐôngCau thôn Đoài nhớ trầu không thôn nào?

Hôn Nhau Lần Cuối

Cầm tay anh khẽ nói:Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuốiEm về đi, anh đi …

Rồi một hai ba năm,Danh thành anh trở lại,Với em anh chăn tằm,Với em anh dệt vải.

Ta sẽ là vợ chồng,Sẽ yêu nhau mãi mãi.Sẽ se sợi chỉ hồng,Sẽ hát câu ân ái.Anh và em sẽ sốngTrong một mái nhà tranh.Lấy trúc thưa làm cổng,Lấy tơ liễu làm mành.

Nghe lời anh em hỡi!Khóc lóc mà làm chi?Hôn nhau một lần cuối,Em về đi, anh đi …

 Em Với Anh

Lòng em như quán bán hàngDừng chân cho khách qua đàng mà thôiLòng anh như mảng bè trôiChỉ về một bến chỉ xuôi một chiềuLòng anh như biển sóng cồnChứa muôn con nước nghìn con sông dàiLòng em như chiếc lá khoaiĐổ bao nhiêu nước ra ngoài bấy nhiêuLòng anh như hoa hướng dươngTrăm nghìn đổ lại một phương mặt trờiLòng em như cái con thoiThay bao nhiêu suốt mà thoi vẫn lành.

Chờ Nhau

Láng giềng đã đỏ đèn đâuChờ em chừng giập miếng giầu em sangĐôi ta cùng ở một làngCùng đi một ngõ vội vàng chi anhEm nghe họ nói mong manhHình như họ biết … chúng mình với nhauAi làm cả gió đắt cauMấy hôm sương muối cho giầu đổ non.

Nhớ

Ví chăng nhớ có như tơ nhỉEm thử quay xem được mấy vòngVì chăng nhớ có như vừng nhỉEm thử lào xem được mấy thưng!

Anh ơi! Em nhớ em không nóiNhớ cứ đầy lên cứ rối lênTừ đấy về đây xa quá đỗiĐường đi bằng ngựa hay bằng thuyền?

Gieo thoi gieo thoi lại gieo thoiNhớ nhớ mong mong mãi mãi rồiThoi ạ làm sao thoi lại cứĐi về giăng mắc để trêu tôi?Hôm qua chim khách đậu trên cànhKêu mãi làm em cứ tưởng anhNội nhật hôm qua về tới bếnAi ngờ chim khách cũng không linh!

Anh bốn mùa hoa em một bềAnh muôn quán trọ, em thâm khuêMay còn hơn được ai sương phụLà nhớ người đi có thể về.

Trên đây là những bài thơ tình Nguyễn Bính mà chúng tôi muốn giới thiệu với bạn. Qua đó bạn cũng có thể bắt gặp được hình ảnh của mình trong những câu thơ. Hơn nữa mọi cung bậc cảm xúc đều sẽ được chuyển tải một cách sâu sắc nhất. Thêm vào đó bạn cũng sẽ hiểu thêm về phong cách của con người tài hoa này. Chúc bạn có được những phút giây thư giãn thoải mái bên tập thơ Nguyễn Bính hay nhất.

Thơ Hay – Tags: thơ Nguyễn Bính, thơ tình hay

  • Tuyển tập thơ Nguyễn Bính diễn tả mối tình quê thơ và mộng

  • Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc – một hồn thơ quen mà lạ

  • Những bài thơ hay nhất của Nguyễn Bính – sự lãng mạn từ tâm hồn

  • Tuyển tập thơ chế độc Hot nhất, thu hút hàng triệu người xem

  • TẬP thơ tình Xuân Quỳnh hay nhất, “sống” mãi cùng thời gian

  • Chọn lọc 99+ bài thơ về ông bà hay, ý nghĩa tình cảm dạt dào

  • [Tuyển Tập] thơ chế ngắn hay, hài hước, bá đạo của giới trẻ

  • TẬP thơ tình Xuân Quỳnh hay nhất, “sống” mãi cùng thời gian

  • Tập thơ tình lục bát ngọt ngào,sâu lắng,đong đầy cảm xúc

  • Chùm thơ tình yêu vui,hài hước,dí dỏm mới cập nhật

  • Tuyển tập thơ hay về biển lãng mạn,cảm xúc,đong đầy nỗi nhớ

  • Top 100 bài thơ hay Việt Nam”sống”mãi cùng thời gian

  • TẬP thơ hay ngắn gọn về tình yêu, cuộc sống dạt dào xúc cảm

  • Tuyển tập thơ tình mùa thu lãng mạn,đong đầy cảm xúc

Nhớ để nguồn bài viết này: Tuyển tập thơ tình Nguyễn Bính đặc sắc – một hồn thơ quen mà lạ của website mgvinhhai.edu.vn

Chuyên mục: Hình Ảnh Đẹp

Viết một bình luận